21/5/13

Thẻ:

"Ở Tâm Việt, họ nói với con hãy khám phá bản thân mình!"

Ấn tượng đầu tiên là bảng chữ ở văn phòng TVG : Tự điều chỉnh chính mình trước khi điều chỉnh người khác. Và đúng là mọi người ở đây không cãi nhau, điềm tĩnh vui vẻ, ngay cả trong bữa ăn, điều đó thật tuyệt !

Ở TVG, họ tự đào tạo mình trước khi đào tạo người khác . Họ không nói những điều bản thân họ không làm được .

Thầy Việt ! Tôi đã viết một cái message facebook tầm gần 1000 từ để cảm ơn thầy , ko có mục đích đặc biệt , chỉ là vì muốn thế , từ vài tuần trước . Tôi có nói Thái độ sống giống như mặt trời , cuộc sống sẽ tự vẽ quỹ đạo xoay quanh nó và bị nó chi phối . Thầy Việt – my sun-painter- người vẽ mặt trời của tôi

Giờ này hôm qua đang ở tầng 10 Ladeco và khóc với Đêm yêu thương .

Ngay cả Walt Disney cũng nói về phim hoạt hình của họ : ‘’ Behind every laugh , there lies a tear” . Chỉ có con người biết khóc . Điều đó thật đặc biệt . Cười đủ rồi thì nên khóc . Đông vui đủ rồi thì nên tĩnh lặng . Dường như các thầy cô ở TVG muốn tắt điện đi vì trong bóng tối, chúng ta sẽ không nhìn đám đông nữa , chỉ nhìn vào bên trong chính mình.

Ai đến đây cũng khóc ít nhất một lần.
Tôi khóc 2 lần .

Đêm yêu thương , khi màn hình vừa chạy dòng chữ bài hát Ba ngọn nến , tôi bắt đầu khóc, gần như là người khóc sớm nhất . Khi tôi quyết định đến TVG học khóa 118 , nghĩa là tôi chấp nhận chi phí cơ hội không về nhà nói lời tạm biệt với bố để 2 ngày nữa ông sẽ bay sang Séc . Đó là nơi bố mẹ tôi làm việc . Tôi, 20 tuổi , thời gian sống cùng bố tính bằng tháng , nghĩa là số tháng gần đủ 12 nên không quy đổi được ra năm . Mẹ thì nhiều hơn một chút . Khi thầy Hoàn kể về kỉ niệm với bố, tôi nhớ ra rằng mình không có nhiều kỉ niệm . 8 tuổi , viết văn miêu tả buổi tối của gia đình em , tôi nhìn bức tranh trong sách và viết kiểu sách , nghĩa là mẹ thì nhất định đan len, bố nhất định đọc báo và em thì nhất định học bài với con mèo nằm trên đùi . Chuyện đó không có thật .

Lần đầu gặp bố, tôi không nhận . Lúc đó tôi 8 tuổi . Tôi không chấp nhận một người chưa bao giờ nhìn thấy tự dưng xưng là bố mình . Trong 1 tháng , tôi đẩy cái – người – nhận – là – bố- tôi ra xa . Sau đó bố tôi đi. Và về. Đi. Và về ….. Cứ thế , tôi thì lớn lên , hay hoài nghi, bất an và trách móc . Giờ thì đủ lớn để không trách móc nữa , nhưng có đôi khi cũng nghĩ về việc trong nhiều năm như vậy, khi mình đẩy cửa vào nhà , không có bố mẹ đang đợi giống những đứa khác. Ngày thứ Bảy, tôi là người duy nhất trong 60 người của lớp học có mang theo bữa tối đến lớp . Nhiều người rất ngạc nhiên . Nhưng có vẻ tôi đã lập trình nơ-ron ý nghĩ không an toàn trong đầu mình từ nhỏ ,chắc là bởi luôn xa bố mẹ, nên việc làm đó là một phản xạ , chưa kể trong túi còn có bản đồ, nước và một số loại thuốc thông thường .

Tôi có nói chuyện với cô chuyên nấu cơm cho TVG , nó bắt đầu từ việc cô hỏi tôi đằng xa kia là hồ Tây hay sông Hồng =)) Con gái cô, đứa nhỏ , 10 tuổi, có khả năng uốn dẻo . Con gái lớn , 22 tuổi, thích vẽ tranh, có thể vẽ lên đĩa tặng bạn và vẽ hệt truyện tranh . Cô nói với tôi, cô ghét đám văn nghệ sĩ lắm . Cô ko cho đứa lớn vẽ , cho đứa nhỏ đi học múa để nó khỏi biếng ăn chứ ko thích cho theo nghiệp múa . Con bé chạy ào đến nói với mẹ : Sao me không cho con tự chọn, miễn là con đem tiền về cho ông bà là được chứ gì !!!Rồi nó chạy vụt đi , xoạc 2 chân trên một đường thẳng rồi nhìn mẹ chờ cổ vũ.

Tiền – một loại bảo hiểm . Bố mẹ nào cũng muốn con có thứ bảo hiểm cho tương lai. Nhưng đáng tiếc , ko có gì có bảo hiểm hết , kể cả một giờ sau , có dám chắc là mình còn sống không ?

Bóng chiều loang lổ các vệt mây khác màu nhìn từ tầng 10 Ladeco qua ô cửa kính . Người mẹ không nói gì . Tôi cũng không . Tôi thấy mây kéo đến lòng mình.

Tôi học kinh tế. Mẹ tôi nói thời buổi kinh tế thị trường mà. Bố muốn tôi học thạc sĩ sau khi kết thúc đại học. Còn tôi chỉ chết lâm sàng trên giảng đường thôi . Trong phim hoạt hình Rapunzel của Disney có bài hát Mother knows best. Rapunzel bị nhốt trong tòa tháp và mẹ nói thế giới thật đáng sợ , hãy ở đây, ở ngay đây bên mẹ và đừng đi đâu hết . Mọi người mẹ , đều như thế . Như cô Huyền nói : Lỗi lớn nhất là quá thương con. Bố, mẹ, những người chưa kịp sống cho riêng mình , con xin lỗi . Mẹ nói tuổi trẻ ích kỉ ngang bướng thì hối hận . Người ta trẻ được mấy lần ? Mẹ nói con gái ko hay tâm sự. Con thì ko nghĩ ra cách nào mà kể những giá trị mình lựa chọn trong 20 năm , lựa chọn một mình , qua cuộc điện thoại quốc tế đường dài .

Ở TVG, họ nói với con hãy khám phá bản thân mình.

Sau trò chơi tay đưa ngang người nhìn thẳng mục tiêu không động đậy trong 30 phút, tôi khóc . Mệt là một chuyện , khóc vì chuyện lớn hơn . Ai cũng muốn bỏ cuộc, dám chắc là thế. Tôi nhớ về 3 năm gần đây khi mà có cảm giác vừa sống vừa phân hủy , nhiều bệnh tật , trong nhiều năm liền, với lưu lượng máu lên não bằng 1/3 người bình thường , tôi thường xuyên đối mặt với những cơn đau nửa đầu dai dẳng ngày này qua ngày khác . Tôi trở nên nghiêm khắc với mình từ việc uống nước trở đi, nhiều người nói tôi quá cầu kì . Không quan tâm . Kết quả nồng độ các chất hóa sinh trong xét nghiệm máu gần đây đều tuyệt vời , cảm giác như khi 30 phút trò chơi đã kết thúc .

Tôi học Văn . Chú tôi nói đứa ko học được môn gì mới học Văn , khi đó tôi 14 tuổi , tôi nhớ mãi . Tôi đi học, có giải thưởng, không quá đao to búa lớn hay vĩ đại, nhưng đủ để chú tôi hối hận vì đã nói thế . Vừa nhận được cái phần thưởng nho nhỏ cho bài viết của mình , nghĩ lại, đã viết tầm 200 bài Văn trước giờ chứ chẳng đùa , mới có cái nho nhỏ ấy .

Cảm ơn TVG đã khiến tôi đủ can đảm đi tìm tôi . Và các bạn khác cũng thế. Tôi đã đăng kí làm CTV truyền thông ko nhuận bút cho một tổ chức tình nguyện và chờ đợi xét duyệt .

Trước khi rời cấp 3, cô giáo có tặng tôi một bài thơ, đại loại ,em hãy trở thành người bình dị thôi nhé . Tôi, bây giờ, chả biết cô muốn tôi bình dị kiểu gì, chỉ thấy mình quái dị một cách bình thản =)) Kiểu như mặc áo phông nam tự tay cắt nham nhở đi học =)) 2 buổi đến TVG tôi đều mặc áo nam cả .

Và muốn nói cảm ơn tới nhiều người .

Cảm ơn chị Hương đã đưa em về nhà tối qua và gần như ngồi gần em trong 5 buổi học.

Cảm ơn Hải đã khích lệ tớ cho 4 cái bát lên đầu =)) Mẹ cậu thật tuyệt khi quyết định đi học cùng con.

Cảm ơn thầy Hoàn luôn xuất hiện đúng lúc em cần =)) Lần đầu là lúc em đến văn phòng TVG lấy vé nhưng nó đóng cửa , mặt cứ ngơ ngơ ngu ngu . Lần thứ hai là lúc em đứng trước Ladeco, mặt cũng ngu ngơ ko kém vì chẳng biết học tầng nào, thầy lại xuất hiện =)) Câu chuyện của thầy rất tuyệt .

Cảm ơn Long Lịch Lãm đã tìm giúp chị mấy cái ảnh đáng nhớ =)) E là người thứ 5 ở khóa 118 nói chị trẻ như học sinh :XX =)) Chúng ta đã chơi trò bắt xòe tay ra và chị thì toàn chạy vòng quanh em thôi =))

Cảm ơn thầy Thêm, chỉ riêng việc nhìn mặt thầy đã khiến não sản sinh ra bao nhiêu serotonin vì cười rồi , thầy dạy tuyệt lắm , phong độ không giảm từ đầu đến cuối

Cảm ơn anh Định đã mời e vào phòng điều hòa khi thời tiết đang rất nóng =)) Anh rất giống NSUT Trung Anh , anh tự google xem có đúng không nhé, lần đầu nhìn thấy anh em đã có cảm giác giống ai nhưng 2 ngày rồi mới nghĩ ra và tìm ra tên người đó =)) Đúng phương châm chết cũng lết đến đích nhé =))

Cảm ơn tất cả những trợ giảng đã giúp bọn em tập luyện .

Cô Huyền – nguồn cảm hứng của em
 
Chúc cho 118 tìm ra chính mình!