Hai ngày cuối tuần cùng khóa học ý nghĩa "TỰ ĐỔI MỚI BẢN THÂN ĐỂ VƯỢT TRỘI XUẤT SẮC" cùng Tâm Việt giờ đã kết thúc.
Giờ đây mình đã ở bên gia đình nhưng nghĩ lại những gì bản thân đã làm, học hỏi trong hai ngày qua giờ vẫn còn nguyên trong tâm trí. Mình không nghĩ bản thân có thể làm được những điều đó (đứng trên con lăn, đi qua mảnh thủy tinh cõng bạn và đội trên đầu 4 chiếc bát sứ, xâu kim qua tay, cầm 1 tờ giấy thẳng 2 tay trong 30 phút...) cảm giác sau khi làm những việc đó thật sung sướng. Vậy mà bình thường luôn lập trình cho bản thân mình không thể làm những việc đó những "không gì là không thể" mà!
30 phút cầm tờ giấy viết hoài bảo của mình trước mặt với 2 tay thẳng không được trùng thực sự mình rất nản giữa chừng, những giọt nước mắt rơi không thể kìm lại được 1 phần vì hai cảnh tay mõi rã , một phần vì xấu hổ với bản thân vì chỉ biết viết ra những hoài bảo của mình mà không dám theo đuổi nó đến cùng. Bằng ý chí nghị lực và quyết tâm theo đuổi hoài bão của mình thì 30 phút cuối cùng đã trôi qua, sung sướng mãn nguyện ôm mọi người và nức nở khóc như con nít.
Phần để lại nhiều suy nhất chính là phần cuối cùng, khi mọi người cùng nhau xem những đoạn clip về những con người thiếu thốn chân tay nhưng họ với sự quyết tâm cố gắng vẫn có thể thành công, sống một cuộc sống có ý nghĩa trong khi chúng ta có đầy đủ chân tay nhưng lại luôn "NGỤY BIỆN" đổ lỗi cho hoàn cảnh
Không chỉ có vậy những dòng suy nghĩ của con cái về những gì họ đã vô tình, hay cố ý làm tổn thương bố mẹ càng khiến mỗi chúng ta nhận ra những việc chúng ta đã làm cho cha mẹ: lo lắng buồn đau nhiều hơn niềm vui và bản thân mỗi người cũng cần quan tâm đến cha mẹ nhiều hơn khi chúng ta còn có cơ hội chăm sóc bố mẹ mình. bố mẹ à nhiều lúc con thờ ơ không quan tâm đến bố mẹ, muốn nói lời cảm ơn sâu sắc đến bố mẹ nhưng con chưa dám. dù thể nào con cũng chỉ muốn nói 1 điều "Con yêu bố mẹ nhiều!"
Phần để lại nhiều suy nhất chính là phần cuối cùng, khi mọi người cùng nhau xem những đoạn clip về những con người thiếu thốn chân tay nhưng họ với sự quyết tâm cố gắng vẫn có thể thành công, sống một cuộc sống có ý nghĩa trong khi chúng ta có đầy đủ chân tay nhưng lại luôn " NGỤY BIỆN" đổ lỗi cho hoàn cảnh
Kết thúc 1 ngày học tập vui vẻ là bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của a Peter Pham cùng chiến lợi phẩm thu về là 2 logo treo cặp của JPIIEC từ nhà Joseph Pham =)))
Cuối cùng là những lời cảm ơn sâu sắc đến mọi người:
Chị Mai Hà đã cho em có cơ hội được học khóa học này, cho e ngủ ké 2 đêm qua (nhờ vậy mà e đc biết thêm bao nhiêu cái hay từ chị ♥)
Cảm ơn cô Huyền, thầy Thêm và các thầy cô khác của Tâm Việt đã cho chúng em những bài học bổ ích 2 ngày qua
Cảm ơn đến những học viên của khóa 117
Cuối cùng là lời cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con ♥ ♥ ♥ ♥
Tôi là tôi không phải là bản sao của bất kì ai cũng không chịu sự gò bó của ai cả. hãy làm theo hoài bảo của mày dù người khác có suy nghĩ gì đi. mặc kệ họ Maria Nguyễn à
P/S: Cả nhà ơi cùng nhau thay đổi nhé. Thay đổi để tốt hơn chứ không phải để xấu đi. Mặc kệ người ta nghĩ gì về mình.